34. Tiếng kêu khóc của chúng có thể nghe được từ các thị trấn Mô-áp,từ Hết-bôn cho đến Ê-lê-a-lê và Gia-hát.Tiếng đó có thể nghe từ Xoacho đến tận Hô-rô-na-imvà Ết-lát Sê-li-si-gia.Thậm chí các nguồn nước của Nim-rimcũng đã khô cạn rồi.
35. Ta sẽ ngăn không cho Mô-áp dâng của lễ thiêunơi thờ phụng của chúng,không cho chúng đốt hươngcho các thần của chúng,” CHÚA phán vậy.
36. “Vì thế mà lòng ta khóc lóc thảm sầu cho Mô-ápnhư sáo thổi bản ai ca.Nó rên rỉ như tiếng sáocủa dân Kiệt Ha-sê-rết.Sự giàu có mà chúng kiếm được đã bị cướp mất.
37. Đầu nào cũng bị cạo trọc, râu đều bị cạo sạch.Tay nào cũng bị cắt,Ai cũng quấn vải sô quanh hông.
38. Dân chúng than khóc trên mỗi mái nhà ở Mô-áp,trong chỗ công cộng.Không còn gì ngoài nỗi thảm sầu,vì ta đã đập bể Mô-áp như bình gốmkhông ai dùng nữa,” CHÚA phán vậy.
39. “Mô-áp đã bể vụn rồi! Dân chúng đang than khóc!Mô-áp quay mặt đi vì xấu hổ!Dân cư quanh chúng chế giễu chúng.Bao nhiều điều xảy đến khiến chúng sợ hãi.”