3. Hỡi con, bởi vì con đã sa vào tay kẻ lân cận con, Hỡi làm điều nầy và giải cứu mình con: Hãy đi hạ mình xuống, nài xin người lân cận con;
4. Chớ để cho hai mắt con ngủ, Hoặc mí mắt con chợp lại;
5. Hãy giải cứu mình khỏi người như con hoàng dương thoát khỏi tay thợ săn, Như con chim thoát khỏi tay kẻ đánh rập.
6. Hỡi kẻ biếng nhác, hãy đi đến loài kiến; Khá xem xét cách ăn ở nó mà học khôn ngoan.
7. Tuy nó không có hoặc quan tướng, Hoặc quan cai đốc, hay là quan trấn,
8. Thì nó cũng biết sắm sửa lương phạn mình trong lúc mùa hè, Và thâu trữ vật thực nó trong khi mùa gặt.
9. Hỡi kẻ biếng nhác, ngươi sẽ nằm cho đến chừng nào? Bao giờ ngươi sẽ ngủ thức dậy?
10. Ngủ một chút, chợp mắt một chút, Khoanh tay nằm một chút,
11. Thì sự nghèo khổ của ngươi sẽ đến như kẻ đi rảo, Và sự thiếu thốn của ngươi tới như người cầm binh khí.
12. Người nào đi đứng có miệng giả dối, Là một kẻ vô loại, một người gian ác;
13. Hắn liếc con mắt, dùng chân mình bày ý, Và lấy ngón tay mình ra dấu;
14. Trong lòng hắn vẫn có sự gian tà; Nó toan mưu ác luôn luôn, Và gieo sự tranh cạnh.