17. Ngài khiến hồn ta xa sự bình an, ta đã quên phước lành.
18. Ta rằng: Hết sức mạnh ta, dứt lòng trông đợi Đức Giê-hô-va.
19. Hãy nhớ đến sự hoạn nạn khốn khổ ta, là ngải cứu và mật đắng.
20. Hồn ta còn nhớ đến, và hao mòn trong ta.
21. Ta nhớ lại sự đó, thì có sự trông mong: