9. Đức Chúa Jêsus rời nơi đó, đi vào nhà hội.
10. Tại đó, có người teo một bàn tay. Họ hỏi Ngài rằng: “Trong ngày sa-bát có được phép chữa bệnh không?” Họ hỏi thế, để có thể tố cáo Ngài.
11. Ngài phán với họ: “Ai trong các ngươi có một con chiên bị ngã xuống hố trong ngày sa-bát mà lại không kéo nó lên sao?
12. Huống chi con người còn quý hơn chiên biết chừng nào! Vậy, trong ngày sa-bát được phép làm điều lành.”
13. Rồi Ngài phán với người teo tay: “Hãy giơ tay ra!” Người ấy giơ tay ra, thì tay được lành như tay kia.
14. Những người Pha-ri-si đi ra, bàn mưu chống Ngài và tìm cách giết Ngài.
15. Nhưng Đức Chúa Jêsus biết điều ấy, nên lánh khỏi chỗ đó. Có nhiều người theo Ngài, và Ngài chữa lành tất cả.
16. Ngài truyền dặn họ đừng tiết lộ cho ai biết Ngài.
17. Như vậy, để lời nhà tiên tri Ê-sai đã nói được ứng nghiệm:
18. “Nầy là đầy tớ Ta đã chọn,Người mà Ta yêu quý, đẹp lòng Ta hoàn toàn.Ta sẽ ban Thánh Linh Ta ngự trên Người,Người sẽ rao truyền công lý cho dân ngoại.
19. Người sẽ không cãi vã, chẳng gào la,Không ai nghe tiếng người ngoài phố.
20. Người sẽ chẳng bẻ cây sậy đã giập,Không tắt ngọn đèn gần tàn.Cho đến chừng Người đưa công lý đến chiến thắng
21. Và các dân ngoại đặt hi vọng nơi danh Người.”
22. Bấy giờ, người ta đem đến cho Đức Chúa Jêsus một người bị quỷ ám, mù và câm; Ngài chữa lành, khiến người ấy nói và thấy được.
23. Tất cả dân chúng đều kinh ngạc, nói rằng: “Phải chăng người nầy là con vua Đa-vít?”
24. Nhưng khi nghe vậy những người Pha-ri-si lại bảo: “Người nầy không thể nào đuổi được quỷ, nếu không nhờ quỷ vương Bê-ên-xê-bun.”