15. Hoặc cùng các nhà lãnh đạoVới vàng bạc chất đầy nhà.
16. Tại sao tôi không được chôn kín như một thai sảo,Như một trẻ sơ sinh chưa từng thấy ánh sáng?
17. Ở đó kẻ hung ác ngừng quấy phá.Người kiệt sức được nghỉ ngơi.
18. Những kẻ bị tù đày cùng nhau thư thái,Không còn nghe tiếng quát tháo của cai tù.
19. Người lớn kẻ nhỏ đều như nhauVà người nô lệ được tự do khỏi chủ mình.
20. Tại sao kẻ khốn cùng được ban ánh sáng,Và kẻ có lòng đắng cay được ban sự sống?
21. Họ mong chết mà không được chết,Tìm cái chết hơn là tìm châu báu,
22. Họ phấn khởi vui mừngLòng hân hoan khi tìm được mộ phần.
23. Tại sao người bị che khuất lối đi,Bị Đức Chúa Trời vây bọc bốn bên,Mà còn được ban ánh sáng và sự sống?
24. Vì bánh tôi ăn chỉ là tiếng thở dài;Lời thở than tôi tuôn trào như nước.
25. Việc tôi hãi hùng đã xảy đến cho tôi,Điều tôi kinh khiếp đã đổ ập trên tôi!
26. Tôi không được an ổn, chẳng thấy bình tịnh,Không phút nghỉ ngơi, vì rối loạn bủa vây!”