10. Người nghèo bước đi mình trần không áo mặc,Vác lúa trên vai mà bụng đói như cào.
11. Họ ép dầu giữa hai thớt đá,Đạp nho trong bồn mà cổ khát khô.
12. Từ trong thành người hấp hối kêu van,Người bị thương kêu cứu;Nhưng Đức Chúa Trời không xem đó là tội của kẻ ác.
13. Cũng có kẻ chống lại với ánh sáng,Không nhận ra con đường sáng,Và chẳng đi trong nẻo quang minh.
14. Trời chưa sáng, kẻ sát nhân đã dậyGiết người nghèo khó và kẻ khốn cùng.Còn đêm đến nó như kẻ trộm.
15. Mắt kẻ ngoại tình trông giờ chạng vạng,Nó tự nhủ: ‘Chẳng một ai thấy ta’;Và che kín mặt mình.
16. Trong bóng đêm chúng khoét vách,Còn ban ngày chúng lẩn tránh;Chúng chẳng biết ánh sáng là gì.
17. Với bọn chúng, buổi sáng là bóng sự chết,Vì chúng quen với nỗi hãi hùng của bóng tử thần.
18. Nhưng chúng chỉ như bọt bèo trên mặt nước;Phần cơ nghiệp chúng trong xứ bị nguyền rủa;Không còn ai rẽ vào vườn nho của chúng nữa.
19. Hạn hán và nóng bức hút hết nước của tuyết tan thế nào,Thì âm phủ cũng hút những kẻ có tội như vậy.
20. Lòng mẹ quên mất chúng;Dòi bọ ăn chúng ngon lành;Chẳng còn ai nhớ đến chúng;Sự gian ác bị bẻ gẫy như cây khô.
21. Chúng bạc đãi người hiếm muộn, không sinh con;Cư xử tệ với người góa bụa.
22. Nhưng Đức Chúa Trời dùng quyền năng Ngài tiêu diệt kẻ bạo tàn;Khi Ngài ra tay, chúng không còn hi vọng sống.
23. Chúa cho chúng yên ổn và thấy vững vàng,Nhưng mắt Ngài theo dõi mọi nẻo đường của chúng.
24. Chúng được đề cao trong chốc lát rồi biến mất;Chúng sẽ héo úa rồi tàn tạ như cỏ dại,Và bị cắt như gié lúa.
25. Nếu điều tôi nói không đúng, thì ai có thể chứng minh được tôi là người nói dối?Và cho thấy lời tôi nói là vô giá trị?”