Gióp 14:7-16 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

7. Vì cây cối vẫn còn hi vọng,Bị đốn rồi vẫn cứ mọc lên,Không ngừng đâm chồi nẩy lộc.

8. Dù rễ nó đã già cỗi dưới đất,Gốc chết dần trong cát bụi;

9. Vừa có hơi nước, nó liền mọc chồi,Vươn cành ra như một cây non.

10. Nhưng loài người chết thì nằm bất động,Khi tắt hơi họ đến nơi nào?

11. Như nước rút khỏi hồ,Như lòng sông cạn khô nứt nẻ;

12. Loài người đã nằm xuống thì không trỗi dậy nữa,Khi bầu trời còn đó, họ vẫn không thức giấc,Và chẳng ai đánh thức họ khỏi giấc ngủ say.

13. Ôi! Ước gì Chúa giấu con trong âm phủ,Che khuất con cho đến khi Ngài nguôi cơn giậnVà định một kỳ hạn để nhớ đến con!

14. Nếu loài người chết, họ có sống lại được không?Trọn những ngày lao khổ nhọc nhằn,Con vẫn đợi cho đến chừng đau khổ qua đi.

15. Chúa gọi con, con xin thưa lại;Chúa đoái đến công việc của tay Ngài.

16. Bây giờ Ngài đếm bước chân con,Nhưng không còn xem xét các tội lỗi con;

Gióp 14