7. Chân họ chạy đến điều ác,Họ vội vã làm đổ máu vô tội;Tư tưởng họ là tư tưởng gian tà,Sự tàn phá và hủy diệt ở trên đường lối họ.
8. Họ chẳng bao giờ biết con đường bình an,Không có sự chính trực trong đường lối họ.Họ tự làm quanh quẹo các lối của mình,Ai bước đi trong đó thì chẳng biết đến sự bình an!
9. Vì thế, công lý đã cách xa chúng ta,Lẽ công chính cũng không bắt kịp chúng ta.Chúng ta trông mong ánh sáng mà chỉ thấy bóng tối,Trông mong sự chói sáng mà bước đi trong tối tăm.
10. Chúng ta mò mẫm dọc theo tường như người mù,Mò mẫm như người không có mắt;Giữa trưa mà vấp chân như chạng vạng;Giữa những kẻ mạnh mẽ mà mình như người chết.
11. Chúng ta rên xiết như con gấu gầm gừ,Và rên rỉ như tiếng gù của chim bồ câu;Chúng ta trông đợi công lý mà nó không đến,Trông đợi sự cứu thoát mà nó cách xa!
12. “Vì trước mặt Chúa, sự vi phạm của chúng con thật nhiều,Tội lỗi chúng con làm chứng nghịch cùng chúng con.Vì sự vi phạm của chúng con vẫn ở với chúng conVà chúng con nhận biết sự gian ác mình.
13. Chúng con đã phản loạn và chối bỏ Đức Giê-hô-va,Quay lưng không theo Đức Chúa Trời mình.Chúng con nói điều bạo ngược và phản loạn,Thốt ra những lời dối trá đã cưu mang trong lòng.
14. Vì thế, công lý bị đẩy lui,Sự công chính đứng cách xa;Vì chân lý vấp ngã giữa quảng trường,Và sự ngay thẳng không thể vào được.
15. Chân lý đã không còn,Ai lánh điều dữ thì bị cướp giật.”Đức Giê-hô-va đã thấy rằngDưới mắt Ngài, tất cả đều gian ác, bất công.
16. Ngài thấy không có người công chính nào cả,Và ngạc nhiên vì không ai khẩn cầu.Ngài dùng chính cánh tay mình đem sự cứu rỗi đến;Với sự công chính của Ngài hỗ trợ.
17. Ngài mặc áo giáp bằng đức công chính,Đội mão cứu rỗi trên đầu;Mặc áo bằng sự báo thù,Khoác trên mình áo choàng của lòng sốt sắng.
18. Ngài báo trả cho mỗi người tùy việc họ làm:Sự thịnh nộ cho kẻ đối địch với Ngài, và sự báo oán cho các kẻ thù;Ngài sẽ báo trả các hải đảo.