3. Chúng kêu cứu:“Xin chỉ bảo, xin quyết định,Giữa ban trưa, xin phủ bóng che chúng tôi như ban đêm;Xin che giấu những người bị đuổi,Và đừng tố giác những kẻ trốn tránh!
4. Xin cho phép những kẻ bị đuổi của Mô-ápTrú ngụ giữa các người;Hãy làm nơi ẩn náu cho họKhỏi kẻ hủy diệt.Vì kẻ áp bức sẽ không còn,Sự hủy diệt chấm dứt,Và kẻ giày đạp bị diệt khỏi đất.
5. Khi ấy, ngai báu sẽ được vững lập trong sự nhân từ,Trong trại Đa-vít sẽ có một nhà lãnh đạoNgồi trên ngai ấy trong sự trung tín;Người sẽ tìm kiếm công lýVà nhanh chóng thực hiện sự công chính.”
6. Chúng ta đã nghe sự kiêu căng của Mô-áp,Nó thật là ngạo mạn!Nó tự cao, kiêu căng và xấc xược;Sự khoe khoang của nó là trống rỗng!
7. Vì thế, Mô-áp sẽ khóc than,Mọi người đều than khóc vì Mô-áp.Các ngươi hãy khóc, hãy rên xiếtVì bánh nho của Kiệt Ha-rê-sết!
8. Vì cánh đồng Hết-bôn đã khô héo,Và vườn nho Síp-ma cũng vậy;Những nhà cai trị các nướcĐã chặt các gốc nho tốt,Mà cành nó từng vươn tới Gia-ê-xe,Lan ra hoang mạc;Chồi của nó đâm raTới bên kia biển.
9. Vì vậy, cùng với sự khóc lóc của Gia-ê-xe,Ta khóc cho vườn nho Síp-ma.Hỡi Hết-bôn, hỡi Ê-lê-a-lê,Ta sẽ tưới nước mắt trên các ngươi,Vì tiếng reo hò của người đạp nho lúc hái trái mùa hạ,Và mùa gặt của các ngươi không còn nữa!