1. Hãy gửi chiên conCho người cai trị vùng đấtTừ Sê-la qua hoang mạc,Đến núi của con gái Si-ôn.
2. Tại những chỗ cạn của sông Ạt-nôn,Các thiếu nữ Mô-áp bị đuổi điNhư đàn chim vỡ tổ.
3. Chúng kêu cứu:“Xin chỉ bảo, xin quyết định,Giữa ban trưa, xin phủ bóng che chúng tôi như ban đêm;Xin che giấu những người bị đuổi,Và đừng tố giác những kẻ trốn tránh!
4. Xin cho phép những kẻ bị đuổi của Mô-ápTrú ngụ giữa các người;Hãy làm nơi ẩn náu cho họKhỏi kẻ hủy diệt.Vì kẻ áp bức sẽ không còn,Sự hủy diệt chấm dứt,Và kẻ giày đạp bị diệt khỏi đất.
5. Khi ấy, ngai báu sẽ được vững lập trong sự nhân từ,Trong trại Đa-vít sẽ có một nhà lãnh đạoNgồi trên ngai ấy trong sự trung tín;Người sẽ tìm kiếm công lýVà nhanh chóng thực hiện sự công chính.”
6. Chúng ta đã nghe sự kiêu căng của Mô-áp,Nó thật là ngạo mạn!Nó tự cao, kiêu căng và xấc xược;Sự khoe khoang của nó là trống rỗng!