31. Đa-vít nói với Giô-áp và toàn dân theo ông: “Hãy xé áo các ngươi, mặc áo bằng vải thô, và than khóc Áp-ne.” Rồi Đa-vít đi theo sau linh cữu.
32. Khi họ đã chôn Áp-ne tại Hếp-rôn rồi, vua cất tiếng khóc trước mộ của Áp-ne; và toàn dân đều khóc.
33. Vua làm một bài điếu văn cho Áp-ne:“Áp-ne phải chết như kẻ ngu dại chết sao?
34. Tay ngươi không bị trói,Chân ngươi cũng chẳng mang xiềng;Ngươi đã ngã chếtKhác nào người ta ngã trước mặt kẻ ác!”Tất cả dân chúng lại khóc.
35. Sau đó, toàn dân đến nài nỉ Đa-vít ăn ít bánh trước khi hết ngày, nhưng Đa-vít thề: “Nếu trước khi mặt trời lặn, ta ăn một miếng bánh hay là vật chi khác, nguyện Đức Giê-hô-va phạt ta thật nặng nề.”
36. Tất cả dân chúng đều ghi nhận và hài lòng về điều đó; mọi việc vua làm đều tốt đẹp trước mặt toàn dân.
37. Như vậy, trong ngày hôm đó, toàn dân Y-sơ-ra-ên đều biết rằng vua chẳng liên can gì đến tội giết Áp-ne, con của Nê-rơ.
38. Vua nói với các đầy tớ mình: “Các ngươi không biết rằng, hôm nay, một thủ lĩnh, một đại nhân trong Y-sơ-ra-ên đã ngã xuống hay sao?