2. “Ta thương xót đoàn dân này vì họ đã ở với Ta ba ngày mà không có gì ăn.
3. Nếu Ta để họ nhịn đói về nhà, chắc họ sẽ ngất xỉu dọc đường vì có một số người từ xa đến.”
4. Các môn đệ thưa: “Trong miền hoang vắng này tìm đâu ra bánh cho họ ăn.”
5. Ngài hỏi: “Các con có mấy cái bánh?” Họ thưa: “Dạ bảy cái.”
6. Ngài truyền cho đoàn dân ngồi xuống đất, rồi lấy bảy cái bánh, cảm tạ Đức Chúa Trời, bẻ ra, đưa cho các môn đệ phân phát cho dân chúng.
7. Họ cũng có vài con cá nhỏ; Ngài ban phước rồi bảo môn đệ đem phân phát.
8. Ai nấy đều ăn no, còn những miếng bánh thừa người ta thu được bảy giỏ.
9. Số người ăn ước chừng bốn ngàn. Rồi Ngài cho họ về,
10. còn Ngài và các môn đệ liền lên thuyền sang vùng Đa-ma-nu-tha.
11. Một số người Pha-ri-si đến tìm cách tranh luận với Ngài, xin Ngài làm một dấu lạ từ trời để thử Ngài.
12. Ngài than thở trong lòng: “Tại sao thế hệ này đòi xem dấu lạ? Ta quả quyết cùng các người, thế hệ này sẽ chẳng được dấu lạ nào.”
13. Rồi Ngài rời họ, lên thuyền trở lại sang bờ bên kia.
14. Các môn đệ quên đem bánh theo, trong thuyền chỉ có một cái bánh.
15. Ngài răn dạy họ: “Hãy thận trọng, đề phòng men của người Pha-ri-si và của đảng Hê-rốt.”
16. Họ bàn cãi với nhau tại mình không có bánh.
17. Biết điều đó, Ngài bảo họ: “Sao các con bàn cãi vì không có bánh? Sao các con còn chưa chịu biết, chưa chịu hiểu mà cứ cứng lòng thế?
18. Sao có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe? Các con chẳng nhớ gì sao?
19. Khi Ta phân phát năm cái bánh cho năm ngàn người, các con thu được bao nhiêu giỏ đầy bánh thừa?” Họ thưa: “Mười hai giỏ!”
20. “Còn khi Ta phân phát bảy cái bánh cho bốn ngàn người, các con thu được bao nhiêu giỏ đầy bánh thừa?” Họ thưa: “Bảy giỏ!”
21. Ngài bảo họ: “Vậy mà các con chưa hiểu sao?”