8. Của cải của một người là tiền chuộc mạng cho người ấy; Nhưng người nghèo không lo sợ lời hăm dọa.
9. Ánh sáng của người công chính là niềm vui; Nhưng đèn của kẻ gian ác sẽ tắt.
10. Kiêu ngạo chỉ sinh điều cãi cọ; Còn khôn ngoan thuộc về người chịu nghe lời cố vấn.
11. Của cải phi nghĩa sẽ hao mòn; Nhưng người nào thu góp từng chút sẽ thêm nhiều.
12. Hy vọng bị trì hoãn làm lòng dạ đau đớn; Còn ước vọng thành đạt là cây sự sống.
13. Kẻ nào khinh lời giáo huấn sẽ bị hủy diệt, Nhưng ai kính sợ điều răn sẽ được thưởng.
14. Sự dạy dỗ của người khôn ngoan là nguồn sự sống, Để tránh cạm bẫy sự chết.
15. Sự hiểu biết đúng đem lại sự quý mến, Nhưng đường lối của kẻ vô tín sẽ bị khó khăn.
16. Người khôn ngoan làm theo mọi sự hiểu biết, Còn kẻ ngu dại phô trương sự ngu xuẩn.
17. Sứ giả gian ác sẽ gặp tai họa; Nhưng đại sứ chân chính đem lại sự chữa lành.
18. Kẻ bỏ qua lời giáo huấn sẽ bị nghèo khổ và nhục nhã; Nhưng người chịu nghe lời quở trách sẽ được tôn trọng.
19. Ước vọng được thành đạt là điều ngọt ngào cho linh hồn; Nhưng từ bỏ điều ác lấy làm gớm ghiếc đối với kẻ ngu dại.