4. Họ đào một đường sâu vào lòng đất, nơi không người ở;Họ vào tận nơi sâu thẳm không dấu chân người;Họ dùng dây leo xuống nơi xa cách người sống;Họ bị đong đưa qua lại dưới vực sâu thăm thẳm mịt mù.
5. Ðất, nơi tạo ra cơm bánh nuôi người;Thế mà sâu bên dưới là lửa hừng nóng chảy.
6. Ðá dưới lòng đất là nơi cho ra ngọc bích;Bụi của nó lại có vàng lẫn lộn ở trong.
7. Chim săn mồi không biết đường đến đó;Mắt chim ưng không thấy nó bao giờ.
8. Các thú dữ chưa hề đặt chân đến đó;Sư tử hung tàn cũng chưa đến đó khi nào.
9. Người ta tra tay vào những tảng đá hoa cương cứng ngắc;Họ làm cho núi đổ đến tận gốc;
10. Họ đào những đường hầm trong núi đá;Mắt họ thấy mọi báu vật của quặng mỏ trong lòng đất.
11. Họ lấp nguồn suối nước để nó không rỉ ra;Và những gì kín giấu đã được mang ra ánh sáng.
12. Nhưng người ta phải tìm sự khôn ngoan ở đâu?Ai biết sự thông sáng ở nơi nào?
13. Phàm nhân không biết được giá trị của nó;Nó không thể tìm thấy trong đất của người sống.
14. Vực sâu nói, “Nó không ở trong tôi”;Ðại dương nói, “Nó không ở với tôi.”
15. Người ta không thể dùng vàng để mua nó;Không ai có thể cân bạc để trả tiền mua nó bao giờ.
16. Nó không thể định giá trị bằng vàng Ô-phia,Hoặc đem so với ngọc mã não quý báu hay ngọc bích.
17. Vàng và kim cương không thể so sánh với nó được;Ðồ trang sức bằng vàng ròng không thể dùng để đổi nó.